Chương 42

Trùng Sinh Yêu An Tử Thiên

Chi Hoãn

10.977 chữ

12-07-2023

"Này,người anh em, sao không nói với tôi anh có thể biến ra đồ ăn ngon giống như nhà ảo thuật chứ!" Ngày hôm sau, Vannis cũng tới khá sớm, tiếng nói cũng sang sảng không kém Hill ngày hôm qua

Bạch Thấm cùng An Tử Thiên đang ở viện nghiên cứu cách máy xay gió không xa, định đi qua quan sát một chút.

"Hôm nay có lẽ không đi được rồi." Nghe thấy giọng nói của Vannis, Bạch Thấm có chút bất đắc dĩ, sau đó lại nói: "Có lẽ hôm nay bọn họ sẽ quấn anh rất lâu đấy, nếu anh không thích, em sẽ kêu bọn họ quay lại."

"Không cần đâu." Kỳ thực bọn họ cũng thật thú vị, không giống những người giả tạo trước đây anh ta từng tiếp xúc, khiến người ta chán ghét.

"Được rồi!"Bạch Thấm nở nụ cười, cũng không nói thêm gì nữa.

Đây cũng coi như khởi đầu tốt, rốt cục Tử Thiên đã chịu tiếp xúc với người khác rồi!

"Buổi sáng tốt lành, Vannis!" Bạch Thấm kéo tay An Tử Thiên đi tới, lớn tiếng chào hỏi.

"Chào, cô Bạch, cô lại xinh đẹp hơn rồi!" So với lần đầu tiên Vannis gặp Bạch Thấm, lần này anh ta còn nhiệt tình hơn gấp bội. Xem ra cái đẹp thật sự là một loại mê hoặc có uy lực không hề nhỏ.

An Tử Thiên cũng không chú ý gì nhiều tới hai người, mặc cho hai người kêu to trách móc không ngừng.

Cuối cùng hai người kiên quyết lôi An Tử Thiên vào nhà bếp. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu nấu ăn đã được rửa sạch rồi. Tuy rằng An Tử Thiên vẫn không muốn tiếp xúc trực tiếp cùng bọn họ như cũ, thế nhưng đây đã là một tiến bộ rất lớn rồi, không phải sao?

Vì vậy, coi như là bị hai người kia đuổi ra khỏi nhà bếp thì Bạch Thấm vẫn rất vui vẻ. Tuy rằng, bọn họ lấy lý do là cô ở bên trong sẽ làm vướng chân vướng tay, gây trở ngại bọn họ học tập ẩm thực nước Z. Bởi vì An Tử Thiên cũng không có nhiều giao tình với bọn họ, nhiều lắm là vài lần gặp ngẫu nhiên nên anh chỉ trả lời một hai câu thôi.

"A, tôi biết, lần trước Lý nói có rất nhiều phương pháp nấu ăn của nước Z đều không thể truyền ra ngoài, khẳng định An cũng như vậy, cho nên mới không dùng khẩu thuật (dùng lời để nói chỉ dẫn)." Vannis gật gù tỏ ra đã hiểu, bất cứ chuyện gì anh ta đều có thể tìm ra lí do, chỉ cần có đồ ăn ngon.

Lúc Bạch Thấm sắp sửa đi ra ngoài còn nghe tiếng lẩm bẩm của Hill: "Nước Z các cậu thật là kỳ quái, xào rau cải thì cần dầu, thịt thì cần nước cốt! Người Hà Lan chúng tôi đều dùng nước nóng luộc rau cải, dùng dầu rán thịt."

Thời tiết thật đẹp, Bạch Thấm đi dạo trong sân, người Hà Lan đều là dân nghiệp dư, nhà nào cũng trồng hoa, hoa trong nông trường của Hill đều sinh trưởng tự nhiên, từng khóm từng khóm nở rộ rất đẹp, có phải là hoa của người nào trồng cũng sẽ giống người đó hay không? Những đóa hoa nhỏ này cũng sẽ giống Hill đại thúc cùng nhau tụ tập nháo ầm ĩ không ngừng.

Bạch Thấm ngồi chồm hỗm trong khóm hoa, nghịch nghịch chúng, muốn nhận thức từng bông từng bông, hai ngày trước vợ của Hill đã nói với cô.

"Này, tiểu mỹ nhân này là ai vậy? Để tôi đoán xem, tới nhà tôi làm khách sao? Ừm, nhất định là vậy."

Bạch Thấm ngẩng đầu lên, đứng ngoài bụi hoa là một mỹ nhân tóc vàng, trên người mặc một bộ áo liền quần váy lanh màu xám, trên người còn mặc thêm một chiếc áo khoác mỏng màu cao bồi, trên mái tóc dài xoăn xinh đẹp vấn một vòng hoa Floral, làm cho khuôn mặt cô càng thêm xinh đẹp.

"Buổi sáng tốt lành, Leah, tôi là Bạch Thấm, chú Hill gọi tôi là Bạch, cô cũng có thể gọi tôi như vậy." Bạch Thấm vội vàng đứng lên, để người ta nhìn thấy cô ngược đãi hoa nhà người ta có vẻ không hay lắm. Bạch Thấm ôn hòa mỉm cười chào hỏi mỹ nhân trước mặt.

"Cô biết tôi? Thật là cô gái Phương Đông xinh đẹp!" Mỹ nhân có chút ngoài ý muốn, bất ngờ hỏi.

"Tôi thường xuyên nghe ba cô nhắc tới cô, quả nhiên là một đại mỹ nhân, cảm ơn cô đã chuẩn bị phòng cho tôi cùng chồng sắp cưới của tôi, chúng tôi rất thích!" Bạch Thấm vừa nói vừa từ bụi hoa bước ra.

"Ha, ba tôi có làm cho các cô không kiên nhẫn hay không? Phải biết, người lớn tuổi đều rất dong dài!" Leah bất đắc dĩ duỗi hai tay, nhún nhún vai làm một bộ dáng bị quấy nhiễu: "Ở nhà ông ấy cũng như vậy!"

"Không có, chú Hill rất dễ gần, chúng tôi đều rất thích ông ấy." Bạch Thấm cười tủm tỉm.

"Được rồi, chúc hai người có một chuyến đi vui vẻ!" Leah vẫn một bộ dáng bất đắc dĩ: "Hai người đang đi hưởng tuần trăng mật?"

"Chúng tôi còn chưa kết hôn." Bạch Thấm nói nhỏ.

"Chưa kết hôn thì không được đi hưởng tuần trăng mật sao?" Leah cười lớn hỏi ngược lại, nhìn Bạch Thấm có chút quẫn bách: "Người Phương Đông các cô thật quá hàm xúc mà.”

Thấy Leah như vậy, Bạch Thấm cũng không bối rối nữa, chỉ mỉm cười.

Lúc này trong phòng truyền đến tiếng Vannis cười to: "An, anh thật lợi hại!"

Đứng từ đây đều nghe được tiếng cười lớn của Hill, Bạch Thấm có chút lo lắng An Tử Thiên chịu đựng không nổi.

"Chú Vannis cũng đến?" Leah nhìn phòng bếp mở miệng nói.

"Đúng vậy."

"Lẽ nào chồng chưa cưới của cô đang nấu ăn?" Leah hỏi.

"Làm sao cô biết?" Bạch Thấm hơi kinh ngạc.

“Chỉ có đồ ăn ngon mới hấp dẫn được chú ấy! Có lẽ, những ngày hai người ở đây, thời gian của hai người sẽ bị hai người đó chiếm hết." Leah làm một bộ mặt cô tự cầu phúc cho mình đi.

Bạch Thấm cười yếu ớt.

"Chắc ba tôi cũng đang ở bên trong, đi nhìn chồng chưa cưới của cô thôi, tài nấu ăn nhất định rất tốt."

Thấy Bạch Thấm nghi hoặc nhìn mình, Leah lại nói tiếp: "Bằng không tôi về nhà ba tôi nhất định đi đón tôi, thế nhưng hôm nay ông ấy không có đi!" Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng cô vẫn tươi cười chứng tỏ cô để ý chuyện này chút nào: "Đúng ra tôi nên cảm ơn cô. Nhờ cô mà tôi không bị ông ấy lải nhải."

"Cô có một người ba như vậy thật hạnh phúc, mẹ cô cũng là một phụ nữ dễ gần!"Bạch Thấm mở miệng tán dương.

"Cảm ơn cô vì lời khen!"

Hai người tùy tiện nói chuyện phiếm một lúc, Leah giới thiệu tình huống bản địa với cô, còn giới thiệu cho cô một vài nơi để du ngoạn.

"Hi, anh chàng đẹp trai, xin chào!" Nụ cười của Leah bỗng trở nên nhiệt tình, ánh mắt nhìn về phía sau Bạch Thấm.

Bạch Thấm xoay người lại, là An Tử Thiên, chờ anh đén gần, cô mỉm cười đưa tay ra, được anh nắm vững vàng: "Anh nấu đồ ăn xong rồi?"

"Ừ."

"Nấu mấy món ăn?"

"Giống như ngày hôm qua." An Tử Thiên lạnh nhạt nói, trên mặt không lộ vẻ gì.

"Hi, mỹ nam, tôi là Leah, anh tại sao không để ý tới tôi!" Leah ở bên cạnh có chút bất mãn.

"Thật xin lỗi, Leah, đây là chưa chưa cưới của tôi, cô có thể gọi anh ấy là An. Anh ấy bình thường không thích nói chuyện với người lạ cho lắm, xin thứ lỗi!" Bạch Thấm vội vàng giải thích với Leah.

"Được rồi, An mỹ nam, ít nói không phải một thói quen tốt đâu nha, các cô gái đều thích những chàng trai giỏi ăn nói."

An Tử Thiên nhìn Leah một chút gật đầu một cái, sau đó liền dời tầm mắt trở về trên người Bạch Thấm.

Bạch Thấm có chút áy náy nhìn Leah.

Thấy thế, Leah mở miệng: "Được rồi, Bạch, thật không hiểu anh ta làm thế nào để theo đuổi được cô. Cô thật vĩ đại!" Cô (Leah) có chút nản lòng, tại sao mỹ nam phương Đông này lại không để ý đến cô, chẳng lẽ nhan sắc của cô không đủ đẹp? Nghĩ cái gì đó, cô chính là một đại mỹ nhân đó nha!

****************

"Không quấy rầy thế giới riêng của hai người nữa, tôi đi thưởng thức món ăn ngon của mỹ nam đây!" Leah cười toe toét vẫy vẫy tay liên chạy vào phòng bếp.

Bạch Thấm lúc này mới đến bên cạnh anh dịu dàng hỏi: "Như thế nào, có mệt hay không? Có thể chịu đựng được hay không?" Vừa lấy tay bao lấy tay anh, lo lắng anh có chỗ nào không thoải mái.

Nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, nhịn không được thở dài ôm cô vào lòng: "Chỉ là ầm ĩ chút, không có chuyện gì." Tuy rằng tâm tình có chút nóng nảy nhưng anh vẫn có thể khống chế được, hiện tại ôm cô liền an lòng.

Vùi đầu vào vai anh, hai tay vòng qua eo anh: "Tử Thiên, em rất vui!" Anh biết em đang rất rất vui mừng hay không, Tử Thiên!

"Ừ." Môi quét qua cái gáy trắng nõn như ngọc của cô, phát ra giọng mũi.

"Nếu như anh thích nơi này, chúng ta cứ ở lại đây một thời gian đi! Dù sao cũng không nhất định phải đi xem những thắng cảnh nổi tiếng khắp nơi kia, mình thích mới là tốt nhất!" Bạch Thấm bỗng nhiên nói. Dù sao phong cảnh nơi này tốt như vậy, cô nhìn hoài cũng không chán, hếm khi anh cũng không xoi mói.

"Cũng được." Rốt cục hôn lên tai cô, nhẹ nhàng liếm. Ngửi thấy chút hương thơm, ngước mắt lên, một cánh hoa mềm mại vướng trên sợi tóc bên tai cô, cô nhất định vừa chui trong bụi hoa.

Chợt nhớ tới lần đầu tiên gặp cô, thân thể nhỏ nhắn chui ra từ bụi hoa bên cạnh hắn, trên váy công chúa xinh đẹp còn vương hai chiếc lá xanh biếc, cô không chút để ý vừa đứng lên liền chạy tới bên cạnh anh.

Vành tai là nơi nhạy cảm của Bạch Thấm, bị trêu chọc như vậy liền phát ra tiếng rên rỉ mềm mại.

"Ưm… Tử Thiên, đừng..." 

Dừng một chút, An Tử Thiên nghe lời dừng động tác. chống lại ánh mắt cô, đột nhiên nhắm chính xác môi cô rồi mạnh mẽ cướp đoạt.

Bạch Thấm thầm cảm thấy may mắn, may là bọn họ ở Hà Lan chứ không phải trong nước, hơn nữa nơi này bốn bề vắng lặng.

Xung quanh là một rừng hoa như gấm, cũng chỉ có hai người lẳng lặng ôm nhau.

"Giày gỗ này đi thật thoải mái nha!" Bạch Thấm hiếu kỳ nhìn giày gỗ trên chân mình. Trước cô luôn cảm thấy cọc gỗ cứng rắn này nếu đi vào nhất định sẽ rất khó chịu, hiện tại không ngờ đi vào cũng không tệ lắm, không biết rốt cuộc làm bằng chất gỗ gì, đi vào còn cảm thấy thoải mái mềm mại, thậm chí so với giày vải đang được nhiều người ưa chuộng hiện nay còn thoải mái hơn.

Leah cười híp mắt ở bên cạnh nhìn: "Bạch, chân cô thật nhỏ, tôi còn lo lắng kích thước này sẽ không vừa chân cô đấy!"

"Không có, rất vừa, tôi rất thích, cám ơn món quà của cô!" Bạch Thấm mỉm cười, đi hai vòng trước mặt Leah.

"Rất đẹp!" Leah tán thưởng nói.

"Cảm ơn, đôi giày rất đẹp!" Đôi giày gỗ này cũng không quá sặc sỡ, vẫn là màu gỗ thông thường có chút hoa văn nhợt nhạt ban đầu, phía trên còn dùng những nét bút màu trắng vẽ mưa bụi, rõ ràng là ở nước ngoài nhưng lại mang theo chút hương vị mưa bụi của Giang Nam.

"Tôi thấy cô mang đôi giày này rất đẹp! Thế nhưng, An, sao anh không mang?" Leah thấy An Tử Thiên không có mang giày gỗ, có chút bất mãn.

An Tử Thiên liếc nhìn đôi giày gỗ có nét bút miêu tả non xanh nước biếc trên mặt đất, có chút ghét bỏ.

"Tử Thiên, anh không thích sao?" Bạch Thấm nhấc đôi giày gỗ lên hỏi. hình dạng này, có chút to, có chút giống thuyền gỗ nhỏ nha! Vừa nghĩ như thế, cô nhịn không được cười ra tiếng.

Thấy Bạch Thấm nhìn chằm chằm giày gỗ một lúc liền cười ra tiếng lại càng không chịu mang vào, dứt khoát quay đầu đi chỗ khác.

Kỳ thực, Leah tặng cô hai đôi giày gỗ này chắc chắn cách thức sinh hoạt hằng ngày của cô và dân bản xứ không giống nhau, hơn nữa họ cho rằng vật lưu niệm là vật phải mang về nhà. Bây giờ Leah đưa cho cô bởi vì nghe nói cô muốn đi xem máy xay gió, cô ấy  nói không bằng nhập gia tùy tục, mang giày gỗ đi xe đạp, như vậy mới là lạc thú, du lịch mà, nơi nào cũng không quan trọng, đẹp là được rồi!

An Tử Thiên cũng không phải chướng mắt đôi giày gỗ này, quan trọng nhất là đôi giày này làm bằng gỗ, mặt trên còn có hoa văn người khác vẽ lên, không biết đã được bao nhiêu người cầm qua rồi ------thật bẩn!

Được rồi, bệnh sạch sẽ của An thiếu gia lại phát tác rồi!

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!